THÔNG BÁO !

Trang blog diễn đàn đã được dời sang địa chỉ mới http://ptlambao.blogspot.com/ . Vui lòng vào đây để theo dõi tin tức mới và tiện việc ủng hộ. Trang này sẽ lưu giữ những thông tin cũ . Xin cả ơn sự ủng hộ của mọi người

TM Ban Điều Hành Blog

28 February 2013

Lú nặng........................ lụ!?


Biếm họa PHO (Danlambao)

Đầu năm nghĩ về quốc nội và hải ngoại



Huỳnh Thục Vy (Danlambao) - Những biến cố đau đớn đã qua nên được nhìn nhận bằng cả tương tâm và bản lĩnh đạo đức. Nếu vẫn chối bỏ những sai lầm của mình trong quá khứ, và thậm chí vẫn lấy làm tự hào về nó thì chúng ta vẫn chưa sẵn sàng làm “rường cột” cho ngôi nhà Dân chủ-Tự do. Không ai trong chúng là người hùng nếu Việt Nam vẫn còn chìm trong bóng đêm độc tài. Xin hãy từ bỏ những thiên kiến để có thể chấp nhận anh em. Tương lai VN tùy thuộc vào sự đúng đắn của những từ bỏ và chấp nhận như thế...

*

Trước khi được phê chuẩn trở thành tân Tổng trưởng Quốc phòng Hoa Kỳ, ông Chuck Hagel đã gặp phải những phản ứng gay gắt từ chính giới Mỹ, đặc biệt là từ đảng viên Cộng Hòa vì điều mà họ cho là “sự mềm yếu với Iran và chống Israel” của ông. Nguyên nhân của làn sóng chống đối này khởi đi từ phát biểu gây nhiều tranh cãi của ông: “Tôi là Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ, không phải là Thượng nghị sĩ Israel”.

Sức mạnh Do Thái

Chỉ riêng phát biểu này của ông Hagel cũng đủ chứng tỏ sức mạnh vận động nghị trường của người Do Thái và các nhóm thân Do Thái trên đất Mỹ. Người Do Thái ở Mỹ không chỉ có đủ sức để vận động cho lợi ích của họ ở nước sở tại, mà còn là lực lượng kiên định bảo vệ quyền lợi quốc gia Israel. Từ những nhóm thiểu số khắp thế giới đến sự thành lập một quốc gia Israel nhỏ bé nằm lọt thỏm giữa thế giới Hồi giáo đầy kỳ thị, đất nước này đã tồn tại mạnh mẽ (có phần hung hăng) trong không gian ngột ngạt đó. Chứng tỏ đằng sau đó phải là nỗ lực ủng hộ không ngừng của người Do Thái khắp thế giới, đặc biệt là ở Mỹ. Không bàn về tính chất những hành xử của người Do Thái ở dãi Gaza và những vận động nghị trường ở Hoa Kỳ, chúng ta phải công nhận đó là điều mà không phải bất kỳ một dân tộc nào cũng làm được.

Nói dài dòng về chuyện Israel không ngoài mục đích là bàn về chuyện Việt Nam. Biến cố năm 1975 và những đàn áp, ngược đãi sau đó của chính quyền CS Bắc Việt tại miền Nam đã dẫn đến thảm nạn Thuyền nhân. Từ đó, số lượng người Việt hải ngoại tăng đột biến và dần tạo thành một cộng đồng ngày càng rộng lớn và vững mạnh. Đây là một trong chuỗi tội ác của CS Việt Nam, là một vết đen trong lịch sử quốc gia, nhưng chính nó cũng tạo ra cơ hội mới cho Việt Nam.

Như chúng ta đã biết, quyền lợi và sự tồn vong của quốc gia Israel tùy thuộc rất lớn vào ý chí và thế lực của người Do Thái trên thế giới. Tương tự như vậy (dù cộng đồng Việt Nam hải ngoại không lớn mạnh bằng cộng đồng Do Thái) những hoạt động của họ đóng vai trò rất quan trọng, nếu không nói là không thể thay thế đối với cuộc vận động Dân chủ hóa và cả tương lai Việt Nam.

Những người anh em ưu tú

Thứ nhất, cộng đồng này ngày càng có nhiều đóng góp cho xã hội sở tại, do đó tiếng nói của họ ngày càng đáng kể. Với những mối quan hệ với chính giới các nước Dân chủ, với các NGOs quốc tế quan trọng, họ chính là kênh liên lạc vững chắc của người Việt ra toàn thế giới. Không một tòa Đại sứ, Lãnh sự (dù là của một Việt Nam dân chủ), hoặc các nhóm nghiên cứu được gởi đi học tập ở nước ngoài nào, có thể làm tốt công việc này hơn cộng đồng người Việt này.

Sống trong một quốc gia độc tài, không có xã hội dân sự, mối quan hệ của chúng ta với thế giới bên ngoài ở cấp độ công dân là hầu như không có. Sự liên hệ độc lập của công dân Việt Nam với các NGOs để thực hiện những hoạt động xã hội đặc thù vì thế không thể thực hiện được. Còn những kết nối với chính giới với các nước dân chủ lại càng là nan đề. Chính quyền độc tài đã thiết lập những liên kết cho riêng họ và có lợi cho họ, với các chính quyền trên thế giới. Các công dân và những đấu tranh cho Dân chủ Tự do trong nước không có được cơ hội như thế. Người Việt quốc nội hoàn toàn không có điều kiện để tạo dựng những kênh đối thoại chính trị với các quốc gia đó, để vận động sự ủng hộ và bày tỏ ý chí, mục tiêu của mình ra thế giới (trái ngược với điều và nhà cầm quyền đang rêu rao). Vì vậy, có thể nói, nỗ lực lên tiếng với thế giới của chúng ta sẽ rơi vào bế tắc nếu không có cộng đồng Việt Nam hải ngoại.

Thứ hai, người Việt hải ngoại chủ yếu sống ở các quốc gia tự do, hấp thụ một nền giáo dục tiến bộ, nhân văn và văn hóa cởi mở. Đó là nguồn chất xám lớn mà không một chương trình đưa học sinh đi du học, đưa chuyên viên sang nghiên cứu nào có thể thay thế. Xin hãy liên tưởng, chỉ riêng trong lĩnh vực kỹ thuật cảnh sát, quân đội, làm sao một giới chức quân sự được chính quyền CSVN đưa sang Hoa Kỳ học tập có thể nắm bắt nhiều kiến thức thực tiễn và có nhiều kinh nghiệm tiếp cận với quân đội Hoa Kỳ bằng một người Việt ở trong chính quân đội Hoa Kỳ? Đó là chưa nói, việc tiếp nhận các chuyên viên, nghiên cứu sinh sang học tập các kỹ thuật cảnh sát và quân đội, từ một quốc gia độc tài như Việt Nam còn đang bị hạn chế. Trong các lĩnh vực khác cũng tượng tự. Có một điều đáng quan tâm khác là: đối với các sinh viên, chuyên viên mà chính quyền Việt Nam đưa sang Hoa Kỳ, Anh, Pháp... để học hỏi kiến thức về xã hội và khoa học kỹ thuật, thời gian năm hay mười năm du học không giúp họ được nhiều trong việc thay đổi văn hóa, lối sống và não trạng. Nói rõ ra là họ có kỹ năng Pháp, Mỹ nhưng não trạng là của Việt Nam, mà là một Việt Nam thui chột và độc tài mới đáng lo. Họ đi học về để tiếp tục thay thế cha ông họ lãnh đạo Việt Nam dưới chế độ độc tài một cách tinh vi hơn nữa (nếu không có sự thay đổi thể chế nào). Xin lưu ý là tôi nói những điều này không nhắm vào những thanh niên ưu tú, nhờ việc du học mà lĩnh hội được cả những kỹ năng khoa học và văn hóa dân chủ. Có thể thấy, thế hệ trẻ Việt Nam sinh trưởng ở hải ngoại được trau giồi trong văn hóa coi trọng con người và tinh thần phục vụ cộng đồng, sẽ là nguồn lực trí tuệ dồi dào và nguồn văn hóa lành mạnh để xây dựng một Việt Nam tự do, nhân bản trong tương lai.

Nói như vậy không phải là người Việt quốc nội hành động như những kẻ thấy anh em, họ hàng sang trọng nên “bắt quàng làm họ”, muốn nhờ vả, lợi dụng. Đã là anh em thì dầu có rách rưới, chúng ta cũng mở rộng vòng tay; huống gì họ là những người anh em mà chúng ta phải mang ơn vì những nỗ lực hỗ trợ không mệt mỏi của họ cho cuộc đấu tranh của chúng ta.

Chúng ta không thể từ bỏ anh em

Hiện nay, với sự phát triển của mạng xã hội và sự đông đảo của giới blogger. Các blogger trong nước có thể lên tiếng để bảo vệ nhau, làm cho những thông tin về các vụ đàn áp lan đi nhanh chóng. Nhưng lên tiếng để dư luận thế giới có những quan tâm đầy đủ là điều mà người trong nước hiện nay chưa làm được, nếu không có sự giúp đỡ của cộng đồng hải ngoại. Hiện nay, trong nước có được mấy người có thể liên lạc và đề cập về những vụ đàn áp một cách trực tiếp, hiệu quả với Human Rights Watch, RSF, Amnesty International...? Mà dù có liên lạc được đi nữa vẫn cần sự trợ giúp trung gian ban đầu. Tôi nghĩ rằng, người Việt trong nước lâu nay vẫn chưa giúp đỡ nhau được nhiều và hiệu quả như cách người ở hải ngoại đang giúp chúng ta.

Có một số người trong nước đã chân thành khuyên bảo tôi (theo logic của riêng họ) rằng tôi không nên gửi bài đăng trên các trang mạng hải ngoại. Vì những vu cáo lố bịch “liên kết với các thế lực thù địch” từ chính quyền CS và vì những rắc rối liên quan đến các đảng phải chính trị bên ngoài, tôi hiểu những lời khuyên này là vì lo lắng cho an ninh của chính tôi. Nhưng quả thật, tôi đã không phải là một blogger, đã không có cơ hội để chia sẻ quan điểm của mình nếu không có những trang mạng ở hải ngoại như thế, bắt đầu là trang Danchimviet. 

Xin lưu ý, cộng đồng hải ngoại mà tôi nói ở đây không phải là bất cứ đảng phải nào, mà là những con người có tâm huyết với đất nước, đã tự nguyện cống hiến thời gian thư giãn, sung túc trên xứ người để hướng về đất Mẹ và có những nỗ lực làm việc thiện chí, thiết thực để trợ giúp chúng ta. Tôi phải khẳng định như thế bởi vì thực ra, tinh thần đảng phái ích kỷ hầu như tỉ lệ nghịch với sự phục vụ vô tư vì lợi ích của phong trào Dân Chủ, của đất nước; thậm chí nó còn là lực cản cho nỗ lực chung.

Tôi nhớ có một lần nào đó, một người trên Facebook đã chia sẻ rằng “các ông (người Việt hải ngoại) dù có về Việt Nam thì cũng chỉ là khách”. Theo tôi, đó là sự từ bỏ anh em đáng hổ thẹn, mà còn thiếu khôn ngoan hơn nữa vì từ bỏ những người anh em ưu tú. Mỗi khi có một người nói rằng họ là công dân Mỹ, không còn hoặc còn rất ít mỗi liên hệ với VN, tôi lại cảm thấy VN đang mất đi một điều gì đó rất quý giá. Chúng ta chỉ nên lo người Việt hải ngoại, đặc biệt là thế hệ trẻ thành đạt, sung túc và hạnh phúc ở xứ người không còn tha thiết với VN. Vậy mà có một số người tự cho mình yêu nước lại muốn đoạn tuyệt với anh em. Tại sao chúng ta lại coi anh em là khách? Phải chăng vì chúng ta không thể chấp nhận quan điểm của họ, chúng ta muốn chính mình mới là người quyết định, giải quyết và xúc tiến một tương lai cho VN? Chúng ta không nhận anh em vì sợ phải chia nhỏ phần di sản của cha ông? Vậy tại sao chúng ta không cùng nhau gia tăng khối di sản ấy, để gia đình Việt Nam dù đông con, mỗi người vẫn được hưởng phần lợi ích xứng đáng? Sự lựa chọn thông minh không đến từ những người bị sự ích kỷ che lấp trí khôn.

Nhiều người quốc nội luôn muốn tỏ ra mình ôn hòa, tôn trọng sự khác biệt, luôn cổ vũ cho một VN tương lai vẫn có chỗ cho đảng Cộng sản (hoặc hậu thân của nó) trong môi trường chính trị đa nguyên. Tôi tự hỏi tại sao một đảng với nhiều tội ác như thế, chúng ta còn có thể chấp nhận, trong khi lại muốn cắt đứt hoặc cổ xúy người khác cắt đứt liên hệ với cộng đồng VN hải ngoại?!

Những biến cố đau đớn đã qua nên được nhìn nhận bằng cả tương tâm và bản lĩnh đạo đức. Nếu vẫn chối bỏ những sai lầm của mình trong quá khứ, và thậm chí vẫn lấy làm tự hào về nó thì chúng ta vẫn chưa sẵn sàng làm “rường cột” cho ngôi nhà Dân chủ-Tự do. Không ai trong chúng là người hùng nếu Việt Nam vẫn còn chìm trong bóng đêm độc tài. Xin hãy từ bỏ những thiên kiến để có thể chấp nhận anh em. Tương lai VN tùy thuộc vào sự đúng đắn của những từ bỏ và chấp nhận như thế.

Tam Kỳ, ngày 22 tháng 2 năm 2013


Một việc nhỏ không làm được - Đừng lãnh đạo chúng tôi !



Nguyễn Văn Thạnh (Danlambao) - Như ông thấy nạn tham nhũng, bè phái, lợi ích nhóm đã đục khoét đất nước này tàn bạo đến mức nào, làm cho dân khốn khổ, nặng gánh nợ nần đến mức nào. Thực tế như các ông thừa nhận “không chỉ con sâu, mà đã là bầy sâu” và “lợi ích nhóm” đã trở thành quốc nạn...
*
Kính gửi: Ông Nguyễn Phú Trọng - Tổng bí thư đảng Cộng sản Việt Nam.

Tôi là Nguyễn Văn Thạnh, công dân nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.

Hôm nay tôi viết thư này, xin trình bày với ông một việc.

Tôi ý thức được rằng: Sinh sống trong đất nước Việt Nam này, dù muốn hay không (cho tới thời điểm này) cũng phải chịu sự lãnh đạo của đảng ông.

Thưa ông tổng bí thư, lịch sử cho chúng ta thấy rằng, người lãnh đạo bên ngoài thì nói lo cho dân, cho nước nhưng bên trong có xu hướng vơ vét của công để làm của riêng. Lãnh đạo luôn là một nghề béo bở nhất trong các nghề.

Hẳn ông cũng đồng ý với tôi rằng: Xưa các quan luôn là người ngồi mát ăn bát vàng và dân ta có tinh thần hiếu học cũng là nhằm mục đích ra làm quan để kiếm chát và để vinh thân phì gia (tất nhiên là thời nào cũng có một số ít giữ liêm khiết, sống trong nghèo khó nhưng điều tôi nói là cho số đông và không sai).

Như ông thấy nạn tham nhũng, bè phái, lợi ích nhóm đã đục khoét đất nước này tàn bạo đến mức nào, làm cho dân khốn khổ, nặng gánh nợ nần đến mức nào. Thực tế như các ông thừa nhận “không chỉ con sâu, mà đã là bầy sâu” và “lợi ích nhóm” đã trở thành quốc nạn.

Ông thấy đấy, không gì bất công bằng thảm cảnh: Người dân thì vất vả ngày đêm để kiếm miếng ăn và đóng thuế cho nhà nước-trong số họ không ít người bị đá đè, sóng cuốn-cònquan chức thì phá nát hàng ngàn tỷ, hàng triệu tỷ gây ra hàng núi nợ nần mà lại sống giàu sang phú quý trong các tòa nhà rộng lớn, đi lại trong các công xa siêu sang bạc tỷ.Làm sao có thể chấp nhận được trong khi dân chúng thì nghèo mạt, đói kém còn quan chức từ nhỏ đến to và quây cánh thì giàu sụ.

Với tuổi đời từng trải như ông, hẳn ông cũng sẽ đồng ý với nhận định “với con người không gì mạnh bằng quyền lợi”đạo đức cũng không ngăn cản con người tranh giành quyền lợi-lương tâm không bằng lương tháng. Cũng chính vì điều này mà hàng ngàn năm qua, chế độ phong kiến luôn xướng ngôn đạo đức, đề cao tinh thần quân tử nhưng cũng không thể ngăn quan tham nhũng để tạo ra phúc cho dân chúng được.

Một nhân vật có công lớn trong việc xây dựng chủ nghĩa cộng sản-chủ thuyết mà ông theo đuổi-Lê nin đã nói “con người (tư bản) nếu đạt được 30% lợi nhuận thì có treo cổ chính mình chúng cũng làm”. Nói thế để ông biết rằng làm tham vật chất con người là vô cùng mạnh mẽ và trước sức mạnh của lòng tham, các bài học đạo đức cũng chỉ để làm cảnh mà thôi. Thực tế cuộc sống đã chứng minh lý lẽ trên khi gần 10 năm qua đảng của ông thực hiện cuộc vận động “học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh” nhằm sốc lại đạo đức người cộng sản, chống suy thoái biến chất, chống tham nhũng,… với không biết bao nhiêu tiền bạc của nhân dân nhưng thực thế thì như thế nào hẳn ông đã biết. Tham nhũng và lợi ích nhóm đã bùng phát mạnh mẽ, làm tiêu tan hàng tỷ Đôla tiền mồ hôi, nước mắt của dân chúng.

Tôi nói dài dòng cũng là để chứng minh với ông một điều rằng để khống chế lòng tham phải cần chế tài mạnh mẽ, khoa học chứ không thể dựa vào sự kêu gào đạo đức, dù là loại đạo đức mà ông luôn tung hô là đạo đức Cộng Sản.

Một trong những chế tài hiệu quả của lòng tham là phải có sức mạnh đối kháng, tuy nhiên đảng ông lại không chấp nhận điều này, như vậy chỉ còn cách duy nhất là phải tỏ ra là người quân tử, phải tự minh bạch chính mình.

Nghề nghiệp nào cũng có ràng buộc của nó, một trong ràng buộc của người cầm quyền là minh bạch tài sản. Đây là điều kiện tiên quyết nhằm ngăn chặn nạn đục khoét của công, ngồi mát ăn bát vàng. Ở các nước phương Tây, xứ sở mà một đảng viên cao cấp của đảng ông cho rằng “thua ta hàng ngàn lần về mức độ dân chủ thì họ đã làm được.” Bất kỳ tổng thống, thủ tướng hay bộ trưởng,... muốn nắm quyền đều phải công khai minh bạch tài sản của mình. Ông ta, bà ta phải tự có trách nhiệm cho cộng đồng biết là mình có bao nhiêu ngôi nhà, có bao nhiêu đất đai, bao nhiêu vàng bạc, tiền trong tài khoản ngân hàng. Người như thế mới là người đạo đức, mới là người quân tử, không như xứ ta, bao nhiêu vị “tai to mặt lớn” miệng thì nói đạo đức như gió nhưng việc nhỏ như vậy thì lờ đi, không bao giờ làm. Tôi thấy mà xấu hổ cho họ. Là một người Việt Nam nhưng tôi không thể biết thủ tướng nước tôi có bao nhiêu người con, ông có nhà cửa, tài sản gì, thu nhập năm qua của ông bao nhiêu, ông đã đóng bao nhiêu tiền thuế để xây dựng đất nước,….? Điều mà tôi hoàn toàn có thể biết ở một vị tổng thống ở đất nước xa xôi, nước Mỹ!

Thưa ông, việc trên tuy nhỏ nhưng họ không bao giờ tự làm được. Sự đời không ai tự từ bỏ bổng lộc được. Cũng chính vì vậy mà nhân dân trông mong vào ông. Với vai trò là người đứng đầu đảng, ông phải buộc họ làm. Ông hãy là người đầu tiên xây dựng một điều khoản dứt khoát cho người cầm quyền “muốn cầm quyền, phải tự minh bạch”. Có công khai minh bạch tài sản thì mới được làm lãnh đạo, không thì nghỉ. Không thoái thác, không biện bạch. Đây là yêu cầu dứt khoát từ nhân dân.

Thưa ông, là một người dân, tôi hoàn toàn có lý khi cho rằng “không muốn minh bạch, nhưng lại muốn làm lãnh đạo thì chỉ có một âm mưu duy nhất là muốn ăn cướp tiền của dân để vinh thân phì gia mà thôi”.

Tôi biết ở nước Mỹ, xứ sở mà đảng ông luôn tuyên truyền rằng thối nát và đang giãy chết, người ta đã thực hiện việc này từ lâu và người dân cũng chỉ chấp nhận người lãnh đạo minh bạch. Bất cứ người dân Mỹ nào cũng dễ dàng truy cập mạng thông tin để biết là tổng thống hay quan chức nước họ có bao nhiêu tài sản, tình hình vợ con thế nào, thu nhập năm qua bao nhiêu, đến từ nguồn nào, đóng thuế bao nhiêu,… rất rõ ràng, rất minh bạch. Không bao giờ có chuyện lôi thôi, lôi thôi là mất chức ngay. Nền chính trị chân chính bao giờ cũng phải có trách nhiệm minh bạch, chỉ có nền chính trị kẻ cướp mới dấu nhẹm đi vì cần dấu để có thể kiếm ăn mà dân không biết.

Tôi viết thư này để bày tỏ nguyện vọng và yêu cầu của tôi cũng như tôi tin là của nhiều người là“một việc nhỏ như vậy mà đảng ông không làm được thì đừng lãnh đạo chúng tôi”.

Mong ông, với cương vị của mình, làm tốt việc mà lẽ ra ông nên làm từ lâu.

Kính chúc ông sức khỏe!

Đà Nẵng, ngày 27/02/2013


Nguyễn Văn Thạnh

_____________________________________

P/s: Quý vị ủng hộ điều khoản trên, hãy vui lòng truyền tải thông điệp này đến nhiều người càng tốt.

Lời khuyên dành cho em Trọng



Tạ Nhất Linh (Danlambao) - Em Trọng mà Tạ Nhất Linh tôi muốn nói ở đây là Nguyễn Phú Trọng, kẻ đang giữ cái chức hờ, tổng bí thư của cái đảng CSVN hiện đang tàn, mà dân gian gọi là Trọng Lú.

Tôi gọi nó là em vì lục lại họ hàng tông tích thì thấy nó là em họ 8 đời của tôi. Nhưng tôi chẳng thấy vinh dự gì vì có một đứa em như vậy! Thậm chí thấy nhục cho dòng họ nhà mình có một kẻ ngu xuẩn, lên đến chức cao chỉ do chịu khó nhai đi nhai lại những luận điệu xú uế và làm được những trò đê tiện.

Bây giờ thì xin hãy để tôi tâm sự một chút với em tôi.

Nhục quá em ơi!

Từ trước đến giờ, mỗi lần nghe em nói, bao nhiêu người đã thấy khó ngửi lắm rồi. Nào “học tập tư tưởng đạo đức Hồ Tập Chương”, nào “chỉnh đốn đảng”,… Đến khi em phải đầu hàng đối thủ X, phải mếu máo giải thích là vì phải “bảo vệ đảng”, những kẻ xu nịnh loại một ở đất nước này cũng thấy không thể ca ngợi em là sáng suốt được nữa. Mỗi lần nghe em nói, người ta đều có cảm giác như phải ngửi thứ gì đó rất khó chịu. Kể cả khi em ra oai, nói về việc mấy nước châu Âu và giáo hoàng Biển Đức mời em tới thăm: Mình có thế nào người ta mới mời mình chứ.” Than ôi, một người thực sự danh giá có cần nói “Mình có thế nào…” để khoe mẽ hay không?

Gần đây nhất, nhân trò hề “Góp ý sửa đổi Hiếp Pháp”, em lại lên tiếng ‘răn đe’ những người đòi bỏ điều 4, đòi tam quyền phân lập, gọi họ là những kẻ ‘suy thoái tư tưởng, đạo đức’. Thối đến mức một nhà báo ‘quốc doanh’ cũng không chịu nổi, đã phải viết bài chửi em. Bài viết đó có khác gì một cú vả vào mồm em: tuy lời lẽ của nó rất trang trọng, lịch sự và đàng hoàng, nhưng nó đã thể hiện hết sự khinh bỉ đối với một kẻ vừa ngu dốt vừa lươn lẹo, định tiếp tục lừa cả một dân tộc theo lối hồ cáo tập chương!

Chẳng lẽ em không thấy nhục khi đọc bài báo đó sao? Chẳng lẽ em không biết nhục vì làm nghề lừa mà bao nhiêu năm cũng không nghĩ ra chiêu lừa nào mới sao? Chẳng lẽ em khôngbiết nhục vì một khi nhà báo quốc doanh mà đã phải tỏ rõ sự khinh miệt đối với em một cách công khai như vậy thì có nghĩa là quảng đại quần chúng đã không còn coi các em ra gì nữa sao? Và chẳng lẽ em không biết nhục vì ở cương vị đảng trưởng mà em không còn có được ảnh hưởng nào ngay trong đảng sao?

Vì vậy, ta khuyên em:


Nếu em còn có được một chút liêm sỉ thì hãy công khai tuyên bố trước toàn dân rằng suốt cuộc đời em đã bị lừa và đi lừa lại người khác, rằng chủ nghĩa cộng sản là ảo tưởng, đảng cộng sản là tập đoàn phản động, thủy tổ CSVN là gián điệp Tàu, và xin toàn dân tha thứ cho em cùng những đảng viên nào biết cải tà quy chính, về với dân tộc!

Còn nếu em vẫn quyết định vác mặt mo đi lừa thì cuối đời em sẽ phải chứng kiến hậu quả đau đớn khôn lường. Cái kết cục của em sẽ còn thảm hại hơn của Saddam, Gaddafi,… Và cả gia đình, con cháu em nữa, cũng sẽ phải chịu những hậu quả khó ai ngờ được...

Đảng của em thực chất đã chia thành mấy bè phái rồi, và sắp tan hẳn, cố giữ điều 4 cho nó làm gì hở Trọng?

Nhân đây, bác cũng muốn nói vài lời với các cháu con em Trọng: Các cháu hiện còn trẻ, biết nhìn nhận xã hội theo góc độ khác với bố các cháu, hãy cố thuyết phục bố các cháu mở mắt ra mà nhìn đời đang chuyển vận. Sắp đến lúc CS tàn rồi. Hãy bảo bố các cháu, nếu không biết tiếc đời mình thì cũng nên thương lấy cháu con, đừng để chúng phải chịu quả báo vì ông cha làm điều ác với nhân dân!

Ngày 27 tháng 2 năm 2013


Nguyễn Đắc Kiên: Bởi vì tôi khao khát Tự Do và vì mệnh lệnh của đạo đức



Vũ Đông Hà (Danlambao) - Anh Nguyễn Đắc Kiên - dân tộc này, đất nước này vui mừng được biết thêm một nhà báo thẳng bút, một công dân Việt Nam yêu-nước-can-đảm, một tù nhân lương tâm, người tù dự bị của 87 triệu tù nhân Việt Nam của nhà tù cộng sản:
nếu một ngày tôi phải vào tù,
thì chắc chắn là nhà tù Cộng sản... 

*

"Tôi sống ở Việt Nam từ nhỏ, làm báo từ năm 2006 đến giờ. Tôi nhận thức được hệ quả sẽ đến với tôi... nhưng tôi khẳng định tôi viết bài này, cũng như những bài khác trên blog,hoàn toàn do mệnh lệnh đạo đức của tôi..." Đó là lời phát biểu của nhà báo Nguyễn Đắc Kiên trả lời phỏng vấn BBC (1). 

Trong một thời gian ngắn ngủi, tên gọi Nguyễn Đắc Kiên, bài viết Vài lời với TBT ĐCS VN Nguyễn Phú Trọng của anh đã lan truyền khắp thế giới mạng. Trong một xã hội nặng mùi xin cho và nhiều đường lạn lách, người ta cảm phục những lời bút thép của anh "Tôi khẳng định mình có quyền tuyên bố như trên và tất cả những người Việt Nam khác đều có quyền tuyên bố như thế. Tôi khẳng định, mình đang thực hiện quyền cơ bản của con người là tự do ngôn luận, tự do tư tưởng; quyền này mỗi người sinh ra đã tự nhiên có, nó được nhân dân Việt Nam thừa nhận và tôn trọng; quyền này không phải do đảng cộng sản của các ông ban cho, nên các ông cũng không có quyền tước đoạt hay phán xét nó..." 

Tác giả Trần Quốc Việt đã viết "anh Nguyễn Đắc Kiên đã cứu danh dự chung cho các nhà báo Việt Nam dưới chế độ toàn trị dù cái giá anh trả là bị đuổi việc, là tương lai bấp bênh đang chờ anh và gia đình." (2)

Một bạn đọc với nick Sinh Viên Cũ của thôn Danlambao viết về anh: "Anh không ở trong làng báo nô lệ, nhưng anh mãi mãi ở trong lòng những người dân chân chính, anh là người dám dũng cảm nói lên sự thật, dũng cảm đứng thẳng lưng, anh đã nghe lời mẹ dặn, anh là Phùng Quán thứ 2 của dân tộc này." 

Những lời lẽ tốt đẹp nhất đã gửi đến anh dù anh đã viết: "Tôi không muốn là anh hùng, không muốn là thần tượng. Nước ta đã có nhiều anh hùng, nhiều thánh thần quá rồi. Tôi sợ. Tôi chỉ nghĩ rằng, khi đất nước ta có tự do, dân chủ, các bạn sẽ thấy rằng, các bài viết của tôi là rất bình thường, nó thật sự bình thường, không có gì to tát cả." 

Anh nói đúng mà không... đúng. Khi đất nước của chúng ta có tự do, dân chủ thì các bài viết của anh không những bình thường mà có thể không còn cần thiết. Lúc đó làm gì còn một kẻ cầm quyền khinh khỉnh lên giọng với nhân dân một cách mất dạy, xấc láo nhưng lú lẫn: "Vừa rồi đã có các luồng ý kiến thì cũng có thể quy vào được là suy thoái tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống chứ gì nữa. Xem ai có tư tưởng là muốn bỏ Điều 4 Hiến pháp không, phủ nhận vai trò lãnh đạo của đảng không? Muốn đa nguyên đa đảng không? Muốn ‘tam quyền phân lập’ không? Hả? Muốn ‘phi chính trị hóa quân đội’ không?.." 

Bởi vậy, ngay lúc này, trong lúc bóng đêm độc tài và bóng ma độc ác đang bao phủ và nỗi sợ hãi vẫn đang là cái bóng đêm ngày của từng người, những gì anh viết thật hiếm quý và cần thiết đến dường nào. Đất nước này cần biết bao những con người "bình thường" như anh để có thể nói được như anh rằng mình sống và hành động "hoàn toàn do mệnh lệnh đạo đức"của chính mình. 

Anh chỉ nói: Tôi sợ. Và dừng ở đó. Xin được hiểu nỗi sợ của anh: Đó là nỗi "sợ" không làm được theo tiếng gọi của lương tâm mà anh gọi là mệnh lệnh của đạo đức. Đó là nỗi "sợ" của một con người Tự do, khao khát Tự do mà không được tự do nói, tự do sống, tự do để con tim khao khát, tự do làm người ngay thẳng như bài thơ anh làm vào ngày 9 tháng 12 năm trước để tặng những người Việt Nam biểu tình yêu nước (3): 


nếu một ngày tôi phải vào tù,
tôi muốn được vào nhà tù Cộng sản,
ở nơi đó tôi gặp những người ngay,
ở nơi đó đồng loại tôi đang sống. 

nếu một ngày tôi phải vào tù,
tôi muốn được vào nhà tù Cộng sản,
ở nơi đó giam giữ Tự do,
giam giữ những trái tim khao khát Sống. 

nếu một ngày tôi phải vào tù,
tôi muốn được vào nhà tù Cộng sản,
ở nơi đó giam giữ những nhà thơ,
giam giữ kẻ ngủ hoang để thức tỉnh muôn đồng bào vô thức. 

bắt nhà thơ giam vào trong ngục tối,
là mở ra ngàn thiên thể Tự do.
bắt Tự do giam vào trong ngục tối,
là mở ra ngàn thơ tứ Con người. 

nếu một ngày tôi phải vào tù,
thì chắc chắn là nhà tù Cộng sản, 

bởi vì tôi khao khát Tự do. 

N.Đ.K, 09/12/12 

Anh Nguyễn Đắc Kiên - dân tộc này, đất nước này vui mừng được biết thêm một nhà báo thẳng bút, một công dân Việt Nam yêu-nước-can-đảm, một tù nhân lương tâm, người tù dự bị của 87 triệu tù nhân Việt Nam của nhà tù cộng sản: 
nếu một ngày tôi phải vào tù,
thì chắc chắn là nhà tù Cộng sản... 

Cám ơn anh! Một người đang có rất nhiều...





__________________________________

Chú thích: